Tôi học đại học - Kỳ 3: Học trên giường bệnh

28/09/2013 00:00 GMT+7

Vậy là đã 5 ngày rồi mình lại phải xa lớp, xa bạn bè thân thiết đến nằm điều trị bệnh tại bệnh xá nhà trường. Đối mặt với những cơn đau giằng xé trong không gian lạ lẫm không người ruột rà thân thích cộng với nỗi lo bỏ dở chương trình khi ngày thi cuối học kỳ sắp đến khiến ruột gan mình cứ rối lên bao nỗi buồn lo không dứt.

Ngày 12.12.1967

Vậy là đã 5 ngày rồi mình lại phải xa lớp, xa bạn bè thân thiết đến nằm điều trị bệnh tại bệnh xá nhà trường. Đối mặt với những cơn đau giằng xé trong không gian lạ lẫm không người ruột rà thân thích cộng với nỗi lo bỏ dở chương trình khi ngày thi cuối học kỳ sắp đến khiến ruột gan mình cứ rối lên bao nỗi buồn lo không dứt.


Thầy Nguyễn Ngọc Ký - Ảnh: Đào Ngọc Thạch 

Việc liệt đôi tay, phải dùng đôi chân làm thay tất cả, bây giờ đôi chân lại bị đau nặng bởi những cái nhọt lớn ở mông khiến mình càng nằm, càng nghĩ càng thấy hoang mang, trống trải, cô đơn. Nước mắt cứ chực trào ra bất cứ lúc nào không hay.

Mình lại miên man nhớ về mẹ, về mái ấm gia đình nơi quê hương thân thương. Nhớ về cái tập thể lớp nơi chân núi Tràng Dương thơ mộng. Hình bóng Hạnh Nhu lại hiện về xao động tâm trí mình. Hai bông hoa mua Nhu tặng ngày nào đã được ép khô, vẫn lặng lẽ nằm trong sổ nhật ký của mình.

Chiều nay, Nhu lại rủ Trà đến thăm. Vừa thấy bạn từ cửa, mình vội đứng dậy ra đón, quên cả cái hạch lớn ở háng đang còn hành hạ. Bất ngờ cơn đau tái phát, mình vừa chực khuỵu xuống thì Nhu và Trà đã kịp xốc nách dìu trở vào giường. Vừa ngồi chuyện trò được mấy phút thì mình thấy người gai gai rét. Cố làm ra vẻ bình thường nhưng mình không giấu nổi cái nhìn tinh ý đầy sự quan tâm của Nhu:

- Sao mặt Ký đỏ thế? Chắc lại bị sốt phải không? Thôi nằm xuống, chúng mình đắp chăn cho!

Nhu vừa nói vừa khẽ đặt tay lên trán mình rồi nháy Trà đứng dậy có ý nhường chỗ giường để mình nằm. Thấy còn chần chừ, Nhu xắn sưởi đưa tay đỡ nhẹ, bắt mình nằm xuống bằng được. Rồi nhanh chóng, Nhu cùng Trà mở vội chiếc chăn đơn xếp ở đầu giường đắp lên người mình. Mình cố nhích người nằm gọn vào mé giường phía trong để Nhu và Trà có chỗ ngồi xuống.

- À, quên mất, mình có mang tiếp viện thêm cho Ký một chiếc chăn nữa đây - Nhu nói rồi hối vội ra phía cửa - nơi có cái bọc Nhu vừa đặt xuống lúc nãy khi dìu mình, cầm vào mở lấy ra một chiếc chăn chiên màu vàng nhạt, đắp thêm lên người mình.

- Mình có chăn rồi mà. Các bạn cứ mang về mà đắp chứ. Sắp đến tiết đại hàn rồi. Rét lắm đấy!

- Cậu khỏi phải lo cho bọn tớ. Ở nhà cụ Lục thiếu gì rơm. Cụ hứa sẽ cho chúng tớ “xây” thỏa thích một cái ổ vừa ý. Với lại chúng tớ khỏe, lại ngủ chung thì lo gì rét. Cậu đã bệnh, lại chỉ có một mình. Quân tử cứ phải phòng thân, ông tướng ạ.

Trà cũng nói chen vào sau khi đã cùng Nhu kéo mép chăn đắp kín lại phần chân còn hở cho mình:

- Ký cứ yên tâm đi. Ở nhà bọn tớ thiếu gì chủng loại chăn. Rét quá thì chúng tớ đốt đống sấy ở cuối gầm giường. Rét bình thường thì chúng tớ ôm nhau ngủ. Thế là đứa nào cũng có đủ chăn 37 độ còn lo gì.

Cả bọn cùng cười vang khiến cả phòng bệnh nhân cũng vui lây. Ông bệnh xá trưởng Cửu Sứ từ phòng trực bên cạnh phải bước sang nhắc nhở. Vừa lúc chị Vân từ nhà ăn vào báo bệnh nhân biết đã đến giờ ăn chiều. Chị không quên bê tô cháo bước thẳng đến giường mình, xởi lởi nói cười vồn vã tự nhiên, tình cảm như người ruột thịt.

- Nào cậu Ký cố dậy ăn đi! Chị bón cho. Chắc là chân hôm nay vẫn còn đau lắm phải không? Tội nghiệp! Bữa nay cháo gà ngon lắm. Cậu cố dậy ăn hết cho chóng khỏe mà về học với bạn bè cho vui chứ!

Nhu vội dứng dậy đón tô cháo từ tay chị Vân, giọng đon đả:

- Vâng, cảm ơn chị! Chị cho em xin. Hôm nay chị vui lòng nhường chúng em chăm Ký một bữa vậy nha.

- Ồ! Thế thì còn gì bằng! Chị nhường ngay - Chị Vân xởi lởi cười đáp luôn; rồi uốn môi hỏi vui một câu thật hóm:

- Nhưng em phải tự giới thiệu là bạn thế nào với Ký chứ? Bạn cùng lớp? Cùng quê? Bạn bình thường? Bạn thân hay…

- Dạ, bọn em chỉ là bạn học bình thường cùng lớp E2 thôi ạ - Nhu nhoẻn cười đáp tự nhiên, tay không quên kiểm tra lại độ nóng trên trán mình.

- Bạn bình thường mà quan tâm đến nhau thân thiết vậy là hiếm lắm đấy! Nhưng liệu em có thay được chị chăm Ký suốt không?

- Dạ! Chúng em muốn lắm nhưng không được. Chị hiểu cho. Hiện nay đứa nào cũng bù đầu ôn tập thi học kỳ nên bận lắm - Nhu, Trà cùng nói rồi chéo véo cầm tay mời chị Vân ngồi xuống giường. Biết còn nhiều việc đang đợi mình, song chị Vân vẫn vui vẻ làm theo. Chị ngồi và ôm lấy ngang hông Nhu lắc lắc nói trong giọng cười hiền thân thiết:

- Chị nói vui thế thôi. Ở đây có chị các em khỏi lo. Chúng bay cứ học hộ làm sao cho tốt cả phần của Ký ở đây là chị Vân vui rồi.

- Này chị Vân ơi! Ký chẳng mượn ai phải học hộ đâu. Chắc chị nhớ dịp Ký sang nằm viện cuối kỳ hai năm ngoái chứ. Cả nửa tháng trời xa lớp vậy mà khi về, hầu hết các môn thi Ký đều đạt điểm giỏi đấy! - Nhu khẽ đưa tay vuốt vuốt cho mấy sợi tóc của mình khỏi vương xuống mặt, nhỏ nhẹ nói như khoe với chị Vân.

- Ồ! Thế à? Chị đâu có biết. Thảo nào mấy hôm nay đau vậy mà có lúc nào thấy Ký rời sách vở đâu. Lúc nào cũng khư khư sẵn sàng một đống tài liệu dày cộp ở đầu giường bệnh. Các em biết không, có hôm đau quá, sốt quá không thể ngồi dậy để đọc tài liệu được, Ký đã dựng sách vào mé tường, trùm chăn, để lộ hai con mắt rồi nằm nghiêng quay vào phía tường mà đọc mà học đấy.

- À, bọn em nhớ ra rồi. - Nhu tiếp luôn lời chị Vân - Thảo nào cứ mỗi lần đưa cậu đến nhập bệnh xá là y rằng cậu đòi cho được nằm ở giường trong cùng, nơi dựa lưng vào tường. Mọi người cứ khuyên nằm giường giữa cho thoáng nhưng cậu không chịu. Nay chị nói thế chúng em mới hiểu, hóa ra là cậu đã có “âm mưu” từ trước... (Còn tiếp)

Thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký đã trở thành biểu tượng của ý chí mãnh liệt vượt lên chính mình, trở thành tấm gương sáng ngời về nghị lực. Ông đã chứng minh cho mọi người thấy một người tật nguyền vẫn có thể trở thành người có ích cho xã hội. Hơn 43 năm qua, ông đã bất chấp bệnh tật cùng biết bao gian khổ để hoàn thành xuất sắc cuốn tự truyện Tôi học đại học.

Nguyễn Ngọc Ký

Bản quyền và thực hiện: First News - Trí Việt
(*) Tít do Thanh Niên đặt

>> Thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký gặp gỡ cán bộ thư viện 64 tỉnh, thành
>> Thầy Nguyễn Ngọc Ký
>> Nguyễn Ngọc Ký và 60 năm truyền lửa
>> Trò chuyện với thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký: Sự cảm phục chính là điểm tựa của tình yêu 

Top

Bạn không thể gửi bình luận liên tục. Xin hãy đợi
60 giây nữa.